Những lời này của Tiệp Dư, làm tôi không nhịn được rét run cả người.

Mèo, cô gái áo đen đêm đó, chẳng phải giống như là một con mèo hoang hung ác lãnh khốc?

Tôi vội hỏi.

- Nơi nào có mèo, khi nào, làm sao tôi không phát hiện?

Nàng nói.

- Chắc là khoảng chừng trước sau giờ Tý (từ 11h tới 1h) gì đấy, có một con mèo con kêu lên, tôi lên nóc nhà chỉ nhìn thấy một cái bóng đen chạy rất nhanh, giống như là một con mèo con lưu lạc tìm không thấy nhà, lại giống như là đang tìm cái gì đấy.

Tìm thứ gì đó…… Trên người tôi lại thấy rét run lần nữa, chẳng lẽ là đang tìm tôi?

Khoảng trước sau giờ Tý, kia chẳng phải là thời điểm tôi phác tác hay sao?

Tôi mê mang nhìn về phía Tiệp Dư, trong lòng thầm nghĩ có lẽ là bởi vì khi đó bệnh kín phát tác, ngũ cảm không linh, cho nên mới không nghe được tiếng mèo kêu rồi.

Nhưng mà nếu là tiếng mèo kêu kia thật là cô gái áo đen đến đây, khi đó đúng là thời cơ công kích tốt nhất, vì cái gì mà mọi chuyện lại không hề phát sinh.

Tiệp Dư ghé vào đầu tường, lộ ra cái đầu nhỏ, nghiêng đầu nhìn tôi đang ngồi phát ngốc ở nơi đó, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

- Tôi muốn ăn mì ăn liền.

- Sao?

Tôi lập tức thấy choáng váng, nàng muốn ăn mì ăn liền? Đây là có ý gì, vào một buổi sáng, một con hồ ly tinh nhỏ bò lên đầu tường nói với tôi, nàng muốn ăn mì ăn liền?

- Không phải ngày hôm qua cô đã nói rằng các người không thể dễ dàng ăn đồ của con người hay sao?

- Hì hì, đó là chuyện của ngày hôm qua, ngày hôm qua có Hắc Thúc Thúc ở nhà, tôi sợ ông ta đi cáo trạng tôi, còn có đêm qua ở nóc nhà hấp thu ánh trăng, tôi cảm giác hiện tại chính mình rất lợi hại, ăn một chút mì ăn liền hẳn là không có việc gì đâu đúng không?

Tôi hết chỗ nói rồi, xoa xoa cái mũi, tiếp lời nàng.

- Vậy được rồi, cô đi theo tôi, tôi nấu mì cho cô ăn.

Tiệp Dư hưng phấn, ngay sau đó linh hoạt lật qua đầu tường, tựa như một con hồ ly nhỏ đang ăn vụng, sợ bị người ta phát hiện, nhanh như chớp liền chạy vào nhà với tôi.

Tôi đi đến phòng bếp, mở bếp lò, châm thêm nước vào trong nồi, sau đó cầm mì ăn liền, hỏi nàng.

- Cô muốn ăn mấy gói?

Đáy lòng tôi thầm nghĩ, nàng thân là một con hồ ly tinh, lại vài tháng đều không ăn cái gì, như thế nào cũng phải ăn tới bảy tám gói chứ đúng không?

Không nghĩ tới nàng cười hì hì vươn một ngón tay nói.

- Một gói, một gói là đủ rồi, tôi chỉ muốn nếm thử mì ăn liền rốt cuộc là thứ gì…

Tôi ngất, hoá ra nàng căn bản cũng không biết mì ăn liền là gì, tôi lại lấy ra hai cái trứng gà, đang muốn bỏ vào trong nồi, Tiệp Dư lại cọ một chút nhảy lại đây, đôi mắt trừng thật lớn nhìn chằm chằm tay của tôi, trong miệng nhắc mãi.

- Trứng gà, trứng gà, nhiều hơn, nhiều hơn…

Tôi lại lần nữa trợn tròn mắt, này là ý gì đây? Nàng thấy tôi phát ngốc, chính mình chạy tới đem cả túi trứng gà xách tới, chỉ vào nồi nói.

- Trứng gà, trứng gà, bỏ hết vào nồi đi…

Tôi hơi hiểu ra một chút, thì ra cái con hồ ly nhỏ này căn bản là không phải muốn ăn mì ăn liền, nàng là thèm trứng gà nha.

Hồ ly rất thích ăn trứng gà sao? Hình như tôi chỉ nghe nói qua hồ ly thích ăn gà, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của nàng, tôi bất đắc dĩ cười nói.

- Làm ơn đi, hơn hai mươi quả trứng gà, một cái nồi này cũng nấu không hết đâu, còn nữa, nào có chuyện chỉ ăn một gói mì mà đập tới hơn hai mươi quả trứng gà vào được? Như vậy đi, đập cho cô bốn quả được không?

- Tám quả, tôi muốn tám quả…

Tiệp Dư khoa tay múa chân nói điều kiện cùng tôi, nước miếng sắp tuôn ra khỏi miệng luôn rồi.

Thật là một đứa trẻ đáng thương, đây là bao lâu không được ăn trứng gà rồi?

Dựa theo yêu cầu của nàng, tôi nấu cho nàng tám quả trứng gà, nàng trước sau đứng ở bên cạnh chờ, giống như một đứa trẻ tham ăn không kịp chờ đợi, ánh mắt trông mong nhìn vào trong nồi.

Chỉ sau một hồi, đã nấu xong một nồi mì ăn liền tám trứng, tôi bưng ra cho nàng, cầm chiếc đũa, Tiệp Dư gấp không chờ nổi nhét vào trong miệng một cái, bưng tô chạy đi mất.

Chờ tôi đuổi theo tới nơi, Tiệp Dư đã ngẩng đầu lên, mặt đầy thích đánh ợ một cái.

- Ai nha, thật ngon nha, mì ăn liền ăn ngon thật.

Tôi không biết nên khóc hay cười, cái thứ mà cô ăn đó là mì ăn liền sao? Nhìn không thấy tám quả trứng gà đâu nữa mà mì ăn liền thì còn lại hơn một nửa.

- Ăn no chưa, ăn chưa no thì nói, tôi lại nấu cho cô?

Tôi chủ động hỏi.

- Ăn no rồi ăn no rồi, cảm ơn Thanh Thiên Ca Ca!

Tiệp Dư cộc lốc cười, vỗ vỗ cái bụng nhỏ nói.

Tôi lại hôn mê một cái, ăn tám quả trứng gà, tôi liền biến thành Thanh Thiên Ca Ca? Nếu mà mời nàng ăn thịt gà, tôi không phải thăng chức thành Thanh Thiên Đại Gia sao…

Tôi bất lực sờ sờ đầu, cười nói với nàng:

- Ăn trứng gà có cái gì ngon, có thời gian tôi mang cô ăn thịt gà có được không?

Vốn tưởng rằng nàng sẽ cao hứng, không nghĩ tới nàng lại lắc đầu nói.

- Xa bà bà nói, muốn tu luyện không thể nghĩ tới chuyện ăn thịt gà, cái này gọi là khắc chế ham muốn, cho nên, tôi chỉ cần ăn mấy cái trứng gà cho đỡ thèm là được.

Tôi ngẫm lại cũng đúng, một cái hồ ly tu luyện thành tinh, nếu cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện ăn gà, vậy khó có thể thoát ly bản tính, cả đời không có tiền đồ.

Tôi bưng tô mì lên, đem mì với mớ nước còn lại tống hết vào trong bụng, sau đó liền có chút mệt nhọc, cũng khó trách, một đêm rồi tôi chưa ngủ, tôi đang muốn nói với nàng, không nghĩ tới Tiệp Dư nhảy lại đây lôi kéo cánh tay tôi nói.

- Thanh Thiên ca ca, anh dẫn tôi đi ra ngoài chơi được không?

- Chơi…… Chơi cái gì a? Trai chủ cùng với Xà bà bà của cô không phải không cho cô chạy loạn sao?

Đầu tôi lại hơi cảm thấy đau, sao nàng lại còn quấn người như thế chứ?

Tiệp Dư hì hì cười nói.

- Trai chủ ban ngày mặc kệ tôi, vừa vặn Xa bà bà cùng Hắc thúc thúc cũng không có ở nhà, ngay cả Liễu bá bá có ở nhà nhưng mà ông ta cả ngày cũng không động đậy gì, cũng không để ý tới người khác…… Thế nào, chúng ta trộm chuồng ra ngoài đi chơi?

Đầu tôi như lớn thêm một vòng, chơi cái gì đấy, tôi còn chưa biết cô đang nói là chơi gì đấy, chơi? Mệt cho cô nghĩ ra được thứ đấy.

- Không được không được, hiện tại tôi rất mệt, tôi muốn đi ngủ, chờ Yến tỷ tỷ của cô tới đây, cô nói chị ấy mang cô đi ra ngoài chơi đi……

- Không được không được, Yến tỷ tỷ mới sẽ không mang tôi đi ra ngoài chơi, nàng không đi cáo trạng tôi đã là chuyện đáng mừng rồi, nàng luôn nói bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm, tôi cũng không biết rốt cuộc là có cái gì mà nguy hiểm, Thanh Thiên ca ca, người ta đã nhiều năm không đi ra ngoài chơi, cũng không biết hiện tại bên ngoài có bộ dáng gì, anh mang tôi đi ra ngoài chơi một lần đi…

- Vậy tự cô đi ra ngoài đó chơi có được không? Làm ơn đi, tôi thật sự rất mệt, cô yên tâm, tôi bảo đảm không nói với người khác, chỉ cần cô trở về sớm chút là được, đừng làm cho người khác phát hiện là được.

Tôi xoay người nằm ở trên giường, nhắm hai mắt lại, tôi không nói nhảm với nàng nữa, mang một con hồ ly tinh nhỏ đã nhiều năm chưa đi ra ngoài chơi, đó rõ ràng chính là tự ôm phiền toái cho bản thân.

Bất quá, một câu kế tiếp của Tiệp Dư khiến cho lòng tôi lập tức mềm xuống.

- Nhưng mà, tôi sợ lạc đường…

Được rồi được rồi, tôi bất đắc dĩ lại ngồi dậy, một cái tiểu cô nương mười sáu bảy tuổi nũng nịu, đáng thương nói với tôi rằng: Tôi sợ lạc đường. Tôi còn không biết xấu hổ không mang theo người ta đi ra ngoài chơi hay sao?

Đáp án là, tôi cảm thấy ngượng ngùng, cho nên, tôi đành phải mang nàng đi, nhưng mà tôi đưa ra ba cái yêu cầu với nàng

Thứ nhất không được chạy lung tung. Thứ hai, phải nghe lời tôi nói. Thứ ba, phải trở về trước hoàng hôn.

Tiệp Dư miệng đầy đáp ứng, ngoan tới mức không hề giống như một con hồ ly tinh, mà có hơi giống một con khỉ con.

Tôi phải khoanh chân ngồi xuống, mặc niệm ba câu thần chú mấy lần, mười phút sau lại mở mắt ra, bỗng nhiên tinh thần sáng láng. Biện pháp này thật ra không tồi, xem ra về sau có thể giảm bớt việc ngủ rồi.

Vì thế, tôi cầm lấy ví tiền, cũng không thèm khóa cửa, Tiệp Dư nhảy nhảy lộc cộc đi theo bên cạnh tôi, hai chúng tôi liền cùng nhau đi ra ngoài đi “Chơi”.

Đi đến đường cái, tôi nhìn hồ ly nhỏ vẻ mặt hưng phấn bên cạnh, lại là một trận không thể hiểu được, tôi đây là đã trêu ai chọc ai chứ?

Bộ dạng Tiệp Dư giống như thật sự đã rất nhiều năm chưa từng ra khỏi cửa, ở trên phố thấy cái gì đều mới mẻ, nhìn đông nhìn tây, một hồi nhìn xem thứ này, một hồi nhìn xem cái kia, làm hại tôi chỉ phải chạy khắp nơi cùng với nàng.

Còn mừng là nàng không ăn gì bậy, đây là điều duy nhất làm tôi vui mừng, nếu không dọc theo đường này nàng thấy gì thì ăn cái đó, tôi sợ cái túi tiền của tôi vốn đã không được “khỏe” cho lắm sẽ bị gầy trơ cả xương.

Nhưng cứ đi dạo phố không không như thế, tôi thật sự là chịu không nổi, vì thế đề nghị tìm một chỗ nghỉ một lát, không nghĩ tới lần này làm nàng nhớ tới một nơi.

Công viên giải trí!

Tôi tức khắc trợn tròn mắt, công viên giải trí? Cái con hồ ly này, đi vào đó một chuyến thì phải tốn thêm bao nhiêu tiền?

Tôi đang muốn từ chối, nói với nàng rằng không được, Tiệp Dư cũng đã chu miệng lên, dùng ánh mắt trông mong nhìn tôi, tôi tức khắc liền không từ chối nổi, lời nói đến bên miệng lập tức liền biến thành: vậy thì đi……

Nửa giờ sau, hai chúng tôi đã đứng ở cửa công viên giải trí.

Nhưng khi tới nơi trong lòng tôi lại cảm thấy mừng thầm, bởi vì chỗ bán vé ở cửa công viên giải trí rõ ràng viết: Vì lý do thời tiết, một số cơ sở ngoài trời trong công viên tạm thời bị đóng cửa..

Tin tức tốt đấy……

Nhưng mặc dù như vậy, cũng không có thể ngăn trở được bước chân Tiệp Dư, bất đắc dĩ, tôi phải tiêu hai mươi đồng tiền mua vé vào cửa, mang nàng vào công viên giải trí.

Tôi cảm thấy buồn bực, mấy hạng mục trong công viên giải trí này đều muốn đóng cửa hết rồi, còn có cái gì hay để chơi? Mà thôi đi bộ một hồi liền đi ra ngoài, vừa vặn tiết kiệm tiền.

Ai ngờ hai chúng tôi đi một hồi ở bên trong, nàng bỗng nhiên chỉ vào ven đường rồi nói với tôi.

- Thanh Thiên ca ca, tôi muốn đi vào trong này chơi.

Tôi tập trung nhìn kỹ hơn, đây thực sự là một dự án trong nhà.

Thám hiểm khu nhà ma.

 

0.08539 sec| 2435.813 kb